Hỡi linh hồn phù du
Ngươi tự giam mình trong vực thẳm của sự dối trá
Sao vẫn chờ điều gì trong khu rừng hoang vắng kia?
Mất đi đôi cánh
Chú chim lặng lẽ khép lại đôi mắt
Nỗi đau đã tan đi
Giờ đây chú chim không còn khóc nữa
Một làn sương bạc mỏng manh
Một làn sương bạc mỏng manh
Nhẹ nhàng ôm lấy vạn vật
Hãy yên nghỉ, yên nghỉ trong an bình
Trong câu chuyện em viết nên, anh có thể tung cánh bay tự do
Hãy để em niệm câu thần chú cuối cùng
Để ánh sáng của anh không biến mất trong bóng đêm
Cầu cho giấc mộng hoàng kim diệu kì không bị vấy bẩn
Bởi sự phũ phàng của hiện thực
Khu rừng của sự tội lỗi
Thứ thu hút chú chim nhỏ ấy
Đã héo úa trong yên lặng
Cánh hoa úa tàn rơi trong gió
Đôi má xanh xao và dịu dàng
Ngày ấy , còn bao nhiêu bí ẩn
Mà em phải giải đáp để cứu anh?
Hãy yên nghỉ,yên nghỉ trong an bình
Trong ảo mộng mà anh đã dệt nên
Em đã đến để hiểu về tình yêu
Em sẽ không ngừng gọi tên anh
Để gieo mầm sống vào điều mà anh ước nguyện
Sẽ không có thứ gì hoặc một ai có thể kéo anh
Vào trong bóng tối của sự lãng quên
Hãy yên nghỉ, yên nghỉ trong an bình
Tình yêu ngọt ngào của em....trong an bình....