Lệ sầu tràn hoen mi…Ngày buồn người chia li
Thế sao buông lơi trách ai chơi vơi giữa đời
Còn đâu đây những ký ức ấy…Người đành lòng quay lưng
Bỏ mặt em ở giữa phố đông nơi ta đã từng
Ngày tháng cứ thế dần trôi nhanh
Trong mỗi phút giây đã không còn bên anh chung đôi như ngày xưa kia
Tình cảm vụt thoáng qua chẳng thể níu giữ một người lặng thầm xa
Lặng thầm cất bước rời
Lặng thầm đếm nỗi đau không thành lời trong tim
Ngày tháng cứ thế trôi nhanh…Ký ức trong anh giờ đây cũng đã nhạt
nhòa
Làm sao cố xóa…Hết đi những ngày mưa…Hết đi những kỷ niệm
Từ nơi chúng ta bắt đầu
Trả lại đêm trăng bầu trời lại sáng nơi ánh bình minh lúc ban mai
Trả lại quá khứ về nơi bắt đầu em sẽ quên anh trong hiện tại
Em chọn tự rời học cách buông bỏ chỉ đau một lần rồi lại thôi
Không chịu thêm nữa cơn đau dai dẳng nhắc lại chỉ làm tim thêm nhói
Ràng buộc làm chi giữ tay làm gì khi không lúc nào người muốn nắm
Ở cạnh bên nhau khoảng cách vô hình không thể chạm đến thật xa xăm
Một người từng yêu một người từng thương cái tên giờ đây thật xa xỉ
Rạch ra vết ngăn con đường hai chiều nén giọt nước mắt đôi hàng mi
Tiếng lòng trong tim mãi mãi giấu kín sẽ không bao giờ được thành lời
Em sẽ tôn trọng lựa chọn của anh và lại bước tiếp trên đường mới
Một nơi không anh em vẫn sẽ ổn nhưng sẽ quen dần với thời gian
Em Xin lỗi vì đã làm phiền luôn ần hiện anh trên lời nhạc
Nhưng xin chỉ một lần nữa thôi sẽ feel vì anh là lần cuối
Không còn tư cách gì để vấn vương sau bài nhạc này sẽ chôn vùi
Ký ức về anh em sẽ cố xóa dù tâm luôn muốn người ở cạnh
Đành trả tự do về nơi bắt đầu câu nói sau cùng là “BUÔNG…EM QUÊN ANH”