Trời đông lạnh, mưa không tạnh, phố vẫn còn vắng tanh
Có cơn gió, ngang qua đây, có buồn những ngày vắng anh
Vẽ trái tim dưới cơn sóng sẽ vùi lấp khi vào bờ
Hết rồi, hết thật đã hết những ngày tháng năm mòn mỏi đợi chờ
Trăng tàn, trăng khuyết, trăng vẫn cô đơn
Gió thổi bụi bay ngày càng xa hơn.
Vần thơ vào nhạc, có lẽ yếu dần.
Giống như viết nhạc, mà thiếu điếu cần.
Khi có em, chắc là hơi ấm đủ qua mùa đông lạnh
Đùng một cái, nói chia tay, ngoài kia mưa chưa tạnh
Chuyện nhỏ nhặt anh không chấp, mún làm gì em làm.
Thằng sau mà bỏ mặc em thì đừng kiếm anh nói chuyện tầm xàm.
Đành phải xa mãi trong giấc mơ mù khơi
Đã không còn hi vọng...
Có hối tiếc thì tình này vẫn cứ trôi xa
Xin anh đừng bước đi
Nhắm mắt, lệ tuôn...
Tim chất chứa bao niềm đau
Người buông, tình buông...
Ta mất nhau từ ngày hôm qua
Còn lại gì nữa, em hãy nói đi (nói đi)
Một khi đã bước ra đi, thì hãy xin đừng tiếc chi. (tiếc chi)
Kí ức buồn bã mệt nhoài thì để chôn vùi tàn lụi với tháng năm
Cứ xem đó là kỷ niệm đẹp mà ta đã từng có trong lặng câm
Đành phải xa mãi trong giấc mơ mù khơi
Đã không còn hi vọng...
Có hối tiếc thì tình này vẫn cứ trôi xa
Xin anh đừng bước đi
Nhắm mắt, lệ tuôn...
Tim chất chứa bao niềm đau
Người buông, tình buông...
Ta mất nhau từ ngày hôm qua
Chuyện tình mình giờ đây hết thật rồi
Giờ người đã đi xa mãi không về
Còn lại một hơi ấm phút chốc ngọt ngào
Nhớ không, người đừng chôn dấu mãi
Đành chôn giấu mãi trong giấc mơ mù khơi
Đã không còn hi vọng...
Có hối tiếc thì tình này vẫn cứ trôi xa
Xin anh đừng bước đi
Có hối tiếc thì tình này vẫn cứ trôi xa
Đã không còn hy vọng.