Người đi để tôi xót xa lạnh lùng nơi đây...gậm nhấm bao vết thương ôi thật đắng cay...
Giọt nước mắt rơi để đem lại gì tôi ơi...dù khóc cũng chẳng thể đem người về nữa đâu...
Ngoài hiên tuyết rơi bão giông ngập tràn đau thương...Ôi người yêu hỡi quay lưng đi mất rồi...
Mình tôi khóc thương đắng cay chuyện tình tha phương...chợt tự mình tự hỏi sầu buồn vì ai...
Buồn vì ai.........
Buồn vì em........
Còn mình tôi ngồi...khóc trong đêm...
Nếu lúc trước em không mang cho tôi...một tình yêu lung linh đẹp tươi...
tôi thầm ước về một ngày đôi ta...được cùng đi chung một đường...
Giờ đây khóc...khi người quay gót đi...còn tôi ôm bao đau thương lạnh giá...
chợt bão tố...khi người quay bước đi...rồi...dù tiếc nuối...cũng chẳng thể níu kéo thêm được gì...
Từng hạt mưa bỗng rơi rồi lạnh lùng tan...như đang khóc thương cho chuyện tình tàn...
Và tiếng cơn gió reo nát tan lòng mình tôi ơi...kiếp năm xưa nay chợt vỡ tan...
Người gian dối chi để cho lòng này thêm đau...
Ôi người yêu nỡ ra đi mất rồi...
Mình tôi khóc thương đắng cay chuyện tình tha phương...rồi chợt tự hỏi sao buồn vì ai...
Buồn vì ai.........
Buồn vì em........
Còn mình tôi ngồi...khóc trong đêm...
Nếu lúc trước em không mang cho tôi...một tình yêu lung linh đẹp tươi...
tôi thầm ước về một ngày đôi ta...được cùng đi chung một đường...
Giờ đây khóc...khi người quay gót đi...còn tôi ôm bao đau thương lạnh giá...
chợt bão tố...khi người quay bước đi...rồi...dù tiếc nuối...cũng chẳng thể níu kéo thêm (chi) gì...
na.....na... ...