Đố anh, nỗi buồn có bao nhiêu màu?
Màu của đêm, màu của mơ, màu của trăng, hay màu của mắt.
Đố em, nỗi buồn sống bao lâu rồi?
Mà từ xưa ơi là xưa, người ta đã biết buồn.
Buồn... có đâu gì vui.
Mà em thấy con người buồn, tình buồn, vạn vật cũng buồn.
Buồn... có ai đặt tên.
Mà ai cũng muốn thở than buồn nhiều, buồn ơi là buồn.
Vì sao anh buồn?
Vì sao em buồn?
Vì chẳng có chi trên đời mãi tồn tại, cũng như anh và em.
Vì sao anh buồn?
Vì thấy bé nhỏ trong cuộc đời thật lớn lao.
Giống như đen và trắng, thì nỗi buồn là một nửa cuộc đời.
Đố em, nỗi buồn sống bao lâu rồi?
Mà từ xưa ơi là xưa, người ta đã biết buồn.
Vì sao anh buồn?
Vì sao em buồn?
Vì chẳng có chi trên đời mãi tồn tại, cũng như anh và em.
Vì sao ta buồn?
Vì thấy bé nhỏ trong cuộc đời thật lớn lao.
Giống như đen và trắng, thì nỗi buồn là một nửa cuộc đời.
Giống như đen và trắng, thì nỗi buồn là một nửa cuộc đời.