em về đau khi cơn gió mùa
những đoá hoa và nước mắt
anh không chắc em đang như thế nào.
anh phải làm sao với nỗi buồn
giăng bẫy treo đầy trước mắt
nhưng anh vẫn vô tư khi bước vào.
bao nhiêu cố gắng,
bao nhiêu đêm,
bao nhiêu phần trăm,
anh có thể bỏ quên em
trong kí ức không mang tên của anh, của em, và của hai ta.
nhưng đâu đó kín trong anh
có em giờ này
vẫn mong từng ngày
và có lẽ, có lẽ, có lẽ mà thôi.
buồn ơi, chẳng mấy mà quên
theo em cho dù khó lắm
cũng đến lúc vui
cũng hoá cát bụi.
buồn ơi, chẳng mấy mà quên
nhưng anh vẫn còn nhớ lắm
anh không muốn quên em như thế này
cho anh một lần níu giữ
cho em, cho anh, cho hai chúng ta.
đâu phải cho em, đâu phải cho anh, đâu phải cho hai chúng ta.