Mai Anh:
Em vẽ bức tranh và tô màu nắng lên
Màu của hạnh phúc em mang cất sau niềm vui đơn xơ kia
Nhấc bút vẽ mực nhòe mất màu em đã tô không trọn vẹn
Nhạt nhòa trên trang giấy, nỗi buồn xen ngang
Em vẽ bức tranh và tô màu nỗi đau
Màu của nước mắt ai rơi khi mưa suốt đêm trong lòng
Nét mực em đưa là của miền ký ức, nhưng ngày xưa đã qua rồi
Nét bút gãy rồi, màu buồn dang dở thôi
Chorus:
Buồn ơi đừng đem đi những vệt nắng
Cho tranh thêm khoảng vắng
Nhạt nhòa phai dấu đi những nét vẽ em lại đượm buồn
Buồn những lúc ta ngồi lại cạnh tay trong tay ta đưa nét vẽ đầu tiên
Em đã nghĩ rằng màu buồn chẳng có đâu
Và buồn đừng đem đi những hạt mưa
Theo chân em ngày xưa vì em không muốn bức tranh em tô giờ đây mất đi một nửa
Màu hạnh phúc cũng có những nỗi buồn
Màu nỗi đau chỉ có những phiền muộn
Bức tranh hai màu
Em muốn giữ vẹn nguyên
Tobby:
Gọi mưa là cách để ta giấu đau sau nước mắt
Cất nắng đi cùng nụ cười sao môi ai vẫn hiu hắt
Giá mà, anh cứ để cho nắng vàng nhuộm làn mây
Tay cầm bức vẽ đứng sau hàng cây nhưng sợ gió đưa tình bay mất
Tất cả những gì ta từng mang vào
Chắp vá cảm giác khi ở bên nhau
Ký ức nhàu khô qua hai màu tô như đang khâu lại những sầu khổ
Em à, nếu khóc được anh không cần câm nín đâu, nước mắt cứ rơi theo điều anh kín giấu đưa chúng về nghĩa người dưng ngày đầu nhưng em ơi...
Bức tranh anh tô qua bao ngày, cảm giác nhìn nó không khác đâu
Chỉ có duy nhất một điều là, màu mực ngày xưa đã khác nhau
Màu buồn của hạnh phúc thì đang dần dần biến mất
Màu phiền muộn như đang tô đậm thêm cho nỗi đau thắt chặt
Chorus:
Brigde:
Em muốn,
Giữ màu hạnh phúc kia được vẹn nguyên
Để cho những niềm đau không dâng lên...