Ngược nắng qua những cung đường
Loay hoay giữa hoa cỏ nồng hương
Một cánh đồi, dịu dàng khoác áo sương
Em, một Bình Phước
Của yêu thương
Vệt nắng mong manh cuối ngày
Đã sưởi ấm lối hẹn hôm nay
Một ánh nhìn đã đưa tôi trở lại
Em, em tôi đó!
Một Bình Phước khi đến
Ngỡ quên cả lối về
Ngôi nhà sàn
E ấp những giấc mơ
Ngôi nhà sàn
Nơi bắt nguồn nỗi nhớ
Nỗi nhớ mang tên em
Bình Phước mang tên em
Mỗi thứ như mang tên, nồng nàn
Ngôi nhà sàn
Giữa hông đồi lặng lẽ
Ngôi nhà sàn
Một bức vẽ
Màu thời gian
Một ánh mắt đỗi mơ màng
Một ánh lửa đêm chưa tàn
Đã sưởi ấm cho, tâm hồn lữ khách
Bình Phước một tình yêu
Một nguồn cảm xúc
Đủ dài cho lối mòn của năm tháng