Hoàng hôn đã buông dần , về phía cuối chân trời.
Tôi đưa tiễn anh lên đường.
Về nơi ấy xa xôi , tìm ánh sáng tương lai.
Hai ta cách xa nhau từ đây.
Đoàn tàu đã đi xa, về phía cuối sân ga.
Trông theo vẫy tay từ biệt.
Cầu chúc ở nơi kia, thật nhiều may mắn cho anh.
Mong sao chúng ta còn gặp nhau.
Ngày anh đã cất bước ra đi, trái tim tôi ôi sao nghẹn lời.
Cầu mong anh sẽ luôn yên bình.
Rồi sóng gió cũng sẽ qua đi , bước chân tôi mang theo hy vọng.
Về nơi tươi sáng trong màn đêm.
( Khi câu hát này ... được cất lên.
Anh và tôi đã ở hai con đường ... không cùng một hướng.
Nhưng tôi luôn mong vào 1 ngày nào đó .
Chúng ta sẽ cất lên lời ca...
...Biệt Khúc Tương Phùng... )
Bình minh đã lên rồi , ngàn tia nắng chen nhau.
Mong sao thấy anh quay trở về.
Tìm được thấy vinh quang và tìm được thấy tương lai.
Tôi luôn ước mong anh thành công.
Và tôi đã quay về , mọi gian khó qua rồi.
Sao tôi nói không lên lời.
Thật tôi cũng vui thay vì mọi gian khó đắng cay.
Hai ta vẫn luôn vai kề vai.
Ngày anh đã cất bước ra đi, trái tim tôi ôi sao nghẹn lời.
Cầu mong anh sẽ luôn yên bình.
Rồi sóng gió cũng sẽ qua đi , bước chân anh mang theo hy vọng.
Về nơi tươi sáng trong màn đêm.
Con đường ngày xưa vẫn đây
Nhưng lời ca
...Biệt Khúc Tương Phùng...
Vẫn giữ mãi trong tim kỷ niệm của tôi và anh