Chuyện nhân gian vẫn khắc ghi
Muôn đời mãi không phai nhòa
Nàng công chúa tựa châu nhi
Yêu chàng Hoa võ tướng hoàng cung
Một ngày kia chàng bước đi
Theo lời vua ra đánh trận
Nào ngờ đâu cha ép duyên
Để nàng sang nước kia cầu thân
Chàng khai hoang nước mắt trở về
Bỏ tất cã để sống với nàng
Rồi ra đi! Không trở lại
Để Thiên Đế lòng đầy câm phẫn
Lệnh quân binh kiếm khắp trần gian
Nhưng hai người rời xa cõi tiên
Rồi hợp thành một đóa hoa mạng Châu Sa
Vạn năm trôi thần chú xưa
Cũng mờ phai theo tháng ngày
Cặp uyên ương được sánh đôi
Nhưng trời cao vẫn không độ mình
Tình cay đắng nhiều oán than
Khiến thần ma đứng ra bênh vực
Loạn Tam Giới vì mối duyên
Mâu thần binh thâm tươi màu hoa
Cành hoa thắm đứng bên bờ sông
Ôm nỗi sầu ngàn năm vấn vương
Đường vong xuyên sương phủ mờ
Niềm đau xưa dầy vò kí ức
Phật đi ngang thấy hoa đỏ tươi
Biết duyên trời làm nên kiếp người
Phật đặt cho hoa vấn vương tên Bỉ Ngạn
Bỉ ngạn ơi nhớ thương về ai?
Mang thân phận ngàn năm lỡ duyên
Ngàn năm hoa nở thắm tươi
Lại rụng rơi vì ngàn năm nhớ
Ngàn năm lá ngóng trông nhụy hoa
Cứ mong đợi gặp nhau kiếp này
Bỉ ngạn hoa, Hoa lá ko thể trùng phùng
Bỉ ngạn hoa, Hoa lá ko thể gặp nhau
Ngàn năm sau vẫn nhớ tên Bỉ Ngạn Hoa