Gió cuốn thu đi, tuyết nhuốm lên xuân thì
Đàn gảy khúc sầu oán, mấy ai thấu hiểu?
Đêm thâu tịch liêu, Nguyệt bi thán cho ta cuồng tiếu
Hoang lầu giờ mang ký ức tiêu điều
Kết thúc lương duyên, nhi nữ không quay đầu
Một đêm kinh hồng khi bước chân người đi không đắn đo
Đêm chong đèn tư cố nhân, hai lối không chung hướng
Gào thét vang cả Đất Trời một nỗi bi thương
ĐK:
Mình ta đi giữa thiên hạ bao ngày qua, không sao để quên được y
Nhìn Trăng khuya giờ đây khuất lấp, mây đen phủ khắp con đường đi
Cô quạnh trần ai bao xót đau
Mây Trời đổ mưa ngâu
Thề ước năm nào người nay còn nhớ mấy câu?
Phù sinh như cõi mơ hoài không tỉnh thức
Tiếng tơ đứt ra làm hai
Vọng xa mơ hồ ai thán oán nơi cao lầu nhớ thương người xưa
Hai hàng chu sa tuôn đỏ au
Châu lệ đã hư hao
Ngày tháng mai sau chỉ còn đêm đen ảo não