Bến Vắng

Trình bày: 

Anh Tú


Ta đón em trên bến vắng
Chiều hoàng hôn tắt nắng
Chợt gió dâng sương phủ trắng đầy trời
Mưa lũ trôi, quán bên sông buốt giá
Nàng hẹn ta bến xưa
Ta nghe lòng ngàn nhung nhớ, đợi chờ
Người em dấu yêu trong lòng ta
Gió đưa hoa về đâu
Đón em nơi gian đầu trong tim
Nàng xa rời cuối sông
Kia con thuyền thấp thoáng trôi theo đợt sóng
Tới chôn chân mây vương nắng
Dù nàng đã dấng bước trong phồn hoa ánh sáng
Thì thuyền cũng ghé đi cho lòng ta thoáng niềm vui
Ta mãi nhớ thương em khôn cùng
Lời em hứa thăm ta hôm nào
Còn cố chấp nên em không vào
Nhưng ta đâu trách sao em buồn

Nàng đã mãi ra đi tìm vui bến mới
Giận hờn cánh én vút khơi còn ta chốn này thôi
Rượu đưa tiễn đơn phương say cạn
Ta khao khát yêu em quên đời
Càng thương nhớ khôn quay
Nghe sầu lên đôi vành mi mắt thoáng cay

1. Chiều gió [G] mưa anh đã ra đi thật [C] rồi
Tình thiết [G] tha giây phút tan như bèo [B7] mây
Con tim dại [Am] khờ tiếc nhớ dĩ vãng
Đôi chân lạc [G] loài bước đến bến vắng
Cuộc đời bao [D] la qua bao ngày tháng
Con tim nhỏ [C] bé khát khao chờ [B7] mong.

2. Người đã [G] đi, quên hết yêu thương một [C] thời
Lệ ướt [G] mi, chua xót cơn đau tình [B7] si
Anh mang về [Am] người ánh nắng ấm áp
Quanh em còn [G] lại bóng tối dĩ vãng
Cuộc tình đơn [D] sơ qua bao ngày tháng mưa bên đời [C] vắng
Xót xa đời [Em] em.

ĐK:
[Em] Bến xưa giờ lạnh lùng tình yêu [C] kia như cơn gió [D] qua
[Bm] Vắng xa một cuộc [G] tình, bàn chân [B7] em cô đơn dưới [Em] mưa
[G] Tìm về đâu cho quên yêu [Em] thương một thời
[B7] Chỉ còn trong [Em] mơ cô đơn [Am] lá rơi
[G] Một lần lời yêu em buông [C] lơi
Rồi tan [D] thành niềm đau mãi [B7] mãi
[Em] Bến xưa còn đợi chờ bàn chân [C] anh nay không ghé [D] qua
[Bm] Vắng anh đời lạnh [G] lùng niềm đau [B7] em không ai sớt [Em] chia.



Nghe thêm