Tình ơi, sao đi mãi nên sông dài mênh mông?
Vòng tay ôm nỗi nhớ xôn xao biển rộng.
Vì anh mất em, mất em
Mùa xuân đã qua rất nhanh.
Còn chăng nỗi đau, nỗi đau tuổi xanh?
Tình em như cơn lũ cuốn đôi bờ mưa giông,
Tình anh như sông vắng trong xanh, phẳng lặng.
Mùa thu đã qua, đã qua
Mùa đông đã sang, đã sang
Tình đã ra đi vội vàng.
Khi em xa anh sóng thôi không xô bờ,
Khi anh xa em đá chơ vơ.
Con sông lang thang đã khô nơi đầu nguồn,
Bên anh, bên anh, biển đã chết!
Tình em như cơn lũ cuốn đôi bờ mưa giông,
Tình anh như sông vắng trong xanh, phẳng lặng.
Mùa thu đã qua, đã qua
Mùa đông đã sang, đã sang
Tình đã ra đi vội vàng.