Bước lên cầu ngắm lục bình trôi
Mà trách thương những đời xa xứ
Thương con sông đã bỏ ngọn nguồn
Trôi lênh đênh trong mùa gió nghịch
Gió bên trời thấm lạnh từng cơn
Mùa biển dâu xé lòng tan nát
Ôi em tôi đã bạc tình rồi
Quên quê xưa quên cả tình xưa
Em còn hát bên trời hay là khóc đời nổi trôi
Dẫu rằng tóc xanh phai màu
Tình mình ngày đó vẫn còn chờ nhau
Ôi ngày đó xa rồi xa rồi nắng đùa quằn vai
Những chiều có nhau thương hoài
Mộng đẹp nào chẳng tàn theo tháng ngày
Đứng bên cầu nhìn con nước buồn
Bọt bèo trôi bao ngả long đong
Mà nghe thương em dạ không trách hờn gì
Dẫu em vong tình cũng một lòng thương