Đóng góp : Phạm Khánh Đông
Có phải ta yêu rồi không em ơi
bàn tay khẽ chạm mà tim bối rối
và đêm từng đêm anh thấy nhớ em nhiều
lòng anh không thôi thao thức suy tư
Có phải khi yêu người ta hay mơ,
mà anh thấy lòng mình sao ấm áp
ngày xưa gặp em anh đâu hề nhớ mong
mà sao giờ đây anh không thể quên em...
này người yêu hỡi em có muốn đi cùng với anh,
đi đến nơi đâu sẽ chỉ có riêng 2 đứa mình,
thật lòng này chẳng nghĩ yêu em đến như vậy,
anh không thể nào xa em đâu người ơi...
và dù ra sao anh sẽ mãi yêu hình bóng em
Và dù ra sao anh sẽ mãi yêu em suốt đời,
anh sẽ là người ở bên em lúc vui
cũng sẽ là người bên em lúc buồn...