Ngọn đèn khuya còn chưa tắt đi
Bình minh vẫn chìm trong giấc ngủ
Cơn mỏi mệt chỉ mới khép đôi hàng mi vài giây
nỗi buồn đã vội lay nhẹ em dậy giữa đêm.
Tại sao ngay cả trong giấc mơ
Tình yêu vẫn chẳng nhớ ngóng chờ
Cứ nghĩ đến anh nước mắt em lại rơi
Để rồi làm ướt đôi vai gầy trong lặng câm mình em với nỗi đắng cay.
[ĐK:]
Người chỉ biết làm em buồn cớ sao lại có thể khiến em yêu nhiều đến thế
Phải chăng trong tình yêu niềm đau vẫn luôn là điều làm ta khó quên.
Ừ thì cho là như vậy nhưng đôi bàn tay mình rời nhau thời gian đâu phải
Quá ngắn thế mà hình bóng anh vẫn đi lại trong những suy nghĩ từng phút giây suốt bao ngày qua.