Anh lại bận rộn thức suốt cả đêm thâu
Những tâm tư khiến anh buồn rũ rượi
Anh dặn lòng là mình phải quên mau
Dù bên trong đau lắm ngoài mặt tự nhũ cười
Bằng cách nào đó anh phải quên em đi
Vì anh sợ mưa lại về trong ánh mắt
Anh bắt con tim phải nghe theo lý trí
Dù cô đơn là thứ vô tình anh đánh thức
Và anh chỉ tiếc khi chữ duyên vừa tròn nhưng nghĩa trăm năm thì đôi ta chưa trọn
Sâu trong ánh mắt là những hạt mưa còn vương khẽ trên mi vì những ngày tháng ấy
Anh cố che đậy niềm hạnh phúc hao gầy khi thấy vết mực mờ phai theo trang giấy
Vậy anh có thể làm được điều gì khác hơn
Cái giá thỏa đáng hơn khi nỗi buồn chiếm hữu rồi ôm lấy
Tháng bảy đi qua bằng một cơn mưa rào
Cuốn trôi kỉ niệm ta đi vào dĩ vãng
Câu chuyện buồn với cái kết hư ảo thì đào đâu ra được một khúc nhạc vàng
Siết một hơi rồi thả nhẹ vào gió, hướng ánh nhìn về khoảng lặng mênh mông
Vô tình thấy em trong khoảnh khắc nào đó
Anh sợ màu trời với những tia nắng hạ
Anh thích cảm giác một mình giữa đêm đông
Anh sợ niềm vui có mùi vị đắng
Và anh thích bắt đầu cho nỗi nhớ thêm mong
Và bếp lửa hồng nay không còn ấm nữa
Tim anh mục nát vì không ai sắm sữa
Anh lại ủ dột nghĩ về chuyện năm xưa
Khi căn bệnh vô tâm là thứ không có thuốc chữa
Và rồi em bước đi cho nhớ thương đong đầy
Sầu vương khóe mi anh ngóng trông hao gầy vì điều gì
Anh đang đợi chờ vì điều gì
Lặng thầm mong cho đêm trôi qua mau ta bên cơn mưa sau son môi em nhạt màu
Chỉ còn em vẫn đây mong chờ
Và giờ em ngỡ như thấy anh về nhưng là trong giấc mơ
Nhưng là trong giấc mơ
Bằng cách nào đó anh phải quên em đi
Níu giữ yêu thương anh chẳng lợi điều gì
Khóe mi ướt về đêm và đôi khi
Dặn lòng thôi nhắc tên em cũng là vì
Anh sẽ không viết bài nhạc nào thêm nữa
Anh biết cứ thế sẽ chẳng còn thuốc chữa
Là người dõi theo cũng chỉ kẻ dư thừa
Chữ phúc không biết đã có lần chúc chưa
Anh nhớ ngày mình quay bước ngược hướng xen từng kẽ tay là tia nắng hạ
Chiếc ôm đáng giá bao nhiêu có thể một lần cho anh đáp trả
Lần cuối đôi mi đừng ướt và lần sau cuối đôi chân em đừng bước
Một lần yếu đuối thì vẫn là không thể
Bởi vì mọi cố gắng cũng chỉ là chống chế
Anh biết
Ly cà phê anh thường pha nếu càng đắng thì càng đạt
Anh không trách thói đời bạc chắc có lẽ là vì nhạt
Ví tình như mật tiếc là anh mất vị giác
Khi em đi có đôi lần duyên tìm đến để khi khác
Anh bảo thế vì đâu tin vào ai khác
Chuyện không vui không vẽ bằng chì nhạt
Để bây giờ chẳng cách nào bôi xóa
Đi bên người ta nghĩ là em thì có đúng là bi đát
Là anh kiếp quạ đen giữa bầy khuyên mà thi hát
Nỗi buồn anh viết chẳng thể lẫn vào ai khác
Không nhiều người thích cái cách anh thể hiện một bài nhạc
Mãi dựa trên câu chuyện cũ đem từng phần mà chia chác
Lác đác rơi lá thu vàng xơ xác
Lưu Trọng Lư có nai vàng ngơ ngác
Anh có câu rap chỉ đáng mười đồng bạc
Mang gửi tặng em anh nghĩ mình viết đạt
Và rồi em bước đi cho nhớ thương đong đầy
Sầu vương khóe mi anh ngóng trông hao gầy vì điều gì
Anh đang đợi chờ vì điều gì
Lặng thầm mong cho đêm trôi qua mau ta bên cơn mưa sau son môi em nhạt màu
Chỉ còn em vẫn đây mong chờ
Và giờ em ngỡ như thấy anh về nhưng là trong giấc mơ
Nhưng là trong giấc mơ
Có những nỗi nhớ em đã lỡ trót trao về ai
Và em ngày xưa nay cũng chẳng thể trở lại
Một lần thôi gọi tên nhau
Để đêm dài qua mau
Lời yêu nay em xin cất giấu
Hãy để kí ức như những phút giây để quên
Mãi mãi cứ bước đi chẳng thể quay nhìn lại
Em sẽ chẳng cần ai
Em chẳng cần ai