-Em, hãy nghe hết bài nhạc cuối cùng mà anh viết tặng cho chúng mình ,về tình yêu ngỡ chẳng bao giờ thay đổi.
-Thế nhưng đành thôi vì anh đi con đường khác rồi, còn mình em nhìn mưa cứ rơi. Em lặng người chẳng biết phải cười hay khóc.
-Nỗi đau trong lòng giờ đây anh phải như thế nào, phải làm sao lành đi vết thương, hay là thôi anh cứ để mặc thời gian?!
-Có vui không anh?! Từ hôm nay sẽ không thấy em, và sẽ không còn bao nỗi phiền dù tình yêu trong em vẫn còn tha thiết.
ĐK: -Nhưng lòng anh biết rằng từ nay anh sẽ phải quên em đi, những gì đã cố gắng cũng chẳng được chi. Mà vì sao càng cố quên người - lại càng thêm nhung nhớ!
-Từng ngày qua em đã mãi luôn mong chờ vậy mà khi thức giấc vẫn chỉ là mơ. Phải chăng bao câu hứa hôm nào đã nhuộm màu hối tiếc.
-Ừ thì anh đang tiếc những khi bên em, những kỷ niệm hạnh phúc đã quá dịu êm. Để giờ đây khi mỗi đêm về lòng càng thêm đau xót.
-Kiềm từng giọt nước mắt chảy ngược vào lòng, ngọt ngào ta vun đắp phút chốc thành không. Làm sao tim có thể chấp nhận người mình yêu thương nhất...sẽ mãi chẳng quay trở về!