Mẹ già cuốc đất trồng khoai Nuôi con đánh giặc đêm ngày Cho dù áo rách sờn vai Cơm ăn bát vơi bát đầy Hò ơi ơi ới hò ! Hò ơi ơi ới hò ! Nhà thì nó đốt còn đây Khuyên nhau báo thù phen này Mẹ mừng con giết nhiều Tây Ra công sới vun cầy cấy Hò ơi ơi ới hò ! Hò ơi ơi ới hò ! Con vui ra đi, sớm tối vác súng về Mẹ già một con yêu nước có kém chi Đêm nghe xa xa có tiếng súng lắng về Mẹ nguyện cầu cho con sống rất say mê. Mẹ già tưới nước trồng rau Nghe tin xóm làng kêu gào Quân thù đã bắt được con Đem ra giữa chợ cắt đầu Hò ơi ơi ới hò ! Hò ơi ơi ới hò ! Nghẹn ngào không nói một câu Mang khăn gói đi lấy đầu Đường về thôn xóm buồn teo Xa xa tiếng chuông chùa gieo Hò ơi ơi ới hò ! Hò ơi ơi ới hò ! Tay nâng nâng lên, rưng rức nước mắt đầy Mẹ nhìn đầu con, tóc trắng phất phơ bay Ta yêu con ta, môi thắm bết máu cờ Nụ cười hồn nhiên, đôi mắt ngó trông ta. Mẹ già nấu nước chờ ai Đêm đêm súng nổ vang trời Giật mình em bé mồ côi Hò ơi ơi ới hò ! Hò ơi ơi ới hò ! Bộ đội đã ghé về chơi Khơi vui bếp lửa tơi bời Mẹ già đi lấy nồi khoai Bưng lên khói hương mờ bay Hò ơi ơi ới hò ! Hò ơi ơi ới hò ! Khi trông con nuôi xúm xít dưới túp nhà Mẹ nhìn đàn con thương nhớ đứa con xưa Con, con con ơi ! Uống hết bát nước đầy Ngày một ngày hai, con nhớ ghé chơi đây.