Ver 1 :
Cuộc tình dần tắt…
Vậy là một cuộc tình đành nhìn vụt mất
Một cuộc tình làm mình kiệt sức
Giờ này còn lại gì giật mình mà thiệt tức
Là một ngày bình thường trôi qua
Và lại nhìn đoạn đường đôi ta
Còn lại gì nụ cười phôi pha này
Khi mà tình khúc, giờ lại một người thôi ca
Nhưng mà nước mắt em như là vết cắt
Con tim này biết chắc xa nhau là mất mát
Em ơi…?
Ta đã không còn thuộc về nhau?
Sao con tim vẫn đong đầy 1 niềm đau
Đến khi đôi mình ngập ngừng dọc đường vậy là một cuộc tình còn nhiều tơ vương
Đúng không em?
Đúng không em?
Ta vẫn đang còn mang theo bao nuối tiếc đúng không em?
Lê bước trong đêm vắng đi về cùng trái tim nay đã mang bao cay đắng
Chắc chắn ngày mai không có ai đứng hát bâng quơ ghét vu vơ với cái nét ngây thơ…
Đợi chờ từng ngày từng ngày
Ta đã mơ về
Là 1 đoạn đường dài
Anh đã không ngờ được cuộc tình đẹp này vậy mà giờ lại một ngày mình phải buông tay
Anh tiếc chứ!
Là vì cuộc tình đẹp như mơ
Rồi lại một mình chợt bơ vơ
Nhìn lại một thằng khờ ngu ngơ
Từng ngày thật dài ngồi lại chờ vu vơ
Ta đã khóc từng đêm từng canh đâu ai có chắc tình em còn xanh?
Em ơi…
Ta cứ lo về một ngày mệt nhoài nhưng mà em đang có cách đó là quên tình anh
Mel :
Chỉ còn lại được vài kỷ niệm
Cuộc tình đó nay đang bay theo cơn mưa đêm
Giọt lệ đắng cay tuôn rơi trong cơn say mềm
Còn gì nữa đâu bao nhiêu yêu thương êm đềm
Bàn tay anh lau đi bao tơ vương trên mi
1 mình bước đi trong cơn mưa đêm chia ly
Chẳng còn nghĩ suy em đã xem anh là gì
Lệ tràn ướt mi khi em buông tay ra đi…
Hạnh phúc xa vời…
Ver 2 :
Em đi đi anh ở lại… anh hứa sẽ chẳng gây trở ngại
Miệng rất muốn nói em ơi quay trở lại nhưng chỉ ngần ngại sau làn khói và thở dài
Vì anh biết là… nơi em đã không còn anh
Lấp ló sau những vòng tròn xanh
Đó không phải em nữa của ngày hôm qua
Mà anh dành cả đời chỉ để được nôm na
Và anh thừa biết viết nhiệt huyết tha thiết cũng không thể xiết được em
Hối tiếc đang vắt kiệt anh theo 1 cách ác liệt khiến anh không thể phân biệt những lời cay nghiệt từ em
Vậy từng đêm anh kêu tên em… và rồi dùng trăng anh thêu lên đêm…
Làm một hành trang khi anh đem đi theo ngoài trời hạt mưa kia ai đang đem đi gieo
Anh không thể biết trước được bao giờ giọt nước sẽ tràn ly
Anh chỉ đang cố để không phải làm lố nhưng sao nước mắt cứ ướt đẫm 2 hàng mi
Em ơi cho anh hỏi nhỏ nè ai đã đặt tên cho dòng sông?
Hoàng Phủ Ngọc Tường với anh cùng tâm trạng khi đang tản mạn ở nơi giữa cánh đồng không
Và câu hỏi đơn giản nhưng không thể trả lời có đôi chân ai rã rời
Và đó là anh vị khách em chả mời
Nhưng những thứ em cho anh phải gánh đến cả đời
Em đi đi… anh không sao đâu mãi mãi với nhau là bao lâu
Câu sau cao sâu khác biệt với câu đầu là từng ngày buồn rầu mà mình đã trao nhau và anh
Mel :
Chỉ còn lại được vài kỷ niệm
Cuộc tình đó nay đang bay theo cơn mưa đêm
Giọt lệ đắng cay tuôn rơi trong cơn say mềm
Còn gì nữa đâu bao nhiêu yêu thương êm đềm
Bàn tay anh lau đi bao tơ vương trên mi
1 mình bước đi trong cơn mưa đêm chia ly
Chẳng còn nghĩ suy em đã xem anh là gì
Lệ tràn ướt mi khi em buông tay ra đi…
Hook :
Biết bao nhiêu thứ anh gọi là niềm tin giờ vứt tất cả phía sau ánh bình minh
Yêu em cứ như là phép tính anh đã phải bình tĩnh để xem những tình hình
Thình lình em xa anh xa anh xa xa hơn cả đoạn đời mà mình từng đi qua
Xa những thứ đơn giản đến những điều phức tạp xa luôn ước mơ mà mình đã xây ra
Rất bực đôi khi anh bất lực sống thực với anh có vẻ là rất cực
Nhận thức chính là thứ duy nhất khiến anh ấm ức trong những buổi chiều
Anh thà bản thân không yêu không ghét không nghe không thấy sẽ không đau
Bao lâu ta xa nhau rồi em nhỉ nhưng sao vẫn còn có thằng nào đó cứ trông nhau