Anh, anh có hay, những yêu thương của anh như cơn gió. Ngày mai đến rồi, ngày nắng sẽ tan, giờ anh, sẽ xa em.
Em, vì phút mơ màng, chẳng quan tâm rồi hôm nay cũng tan vỡ. Giờ đã hết rồi, chẳng muốn giữ nhau, bức tranh mà em mơ có lẽ sẽ nhạt mờ.
Bao nhiêu nỗi nhớ, chẳng thể quên đi, chẳng để vơi đi về một yêu thương. Gọi anh trong tiếng thở dài, chẳng thể nói ra để cho anh bận lòng thêm nữa.
Dù em vẫn biết, cuộc sống quá chật chội, ý nghĩa gì khi mà em cứ nghĩ về…nhiều khi em đã cố dặn lòng sẽ quên…vì em biết, anh không phải là duy nhất.
Anh, nơi ấy thế nào? Lúc vui buồn và cô đơn, kể ai nghe?
Liệu anh có buồn và muốn thấy em, ở trên đường anh đi có nắng có mưa.
Em luôn nghĩ tới, một ngày không xa, một ngày bên anh, được cầm tay anh, kể anh nghe hết những ngây ngô, cùng bước trên đường anh đi, mà sao xa quá.
Dù em vẫn biết, cuộc sống quá chật chội, ý nghĩa gì khi mà em cứ nghĩ về…nhiều khi em đã cố dặn lòng sẽ quên…vì em biết, anh không phải là duy nhất.
Bao nhiêu nỗi nhớ, chẳng thể quên đi, chẳng để vơi đi về một yêu thương. Gọi anh trong tiếng thở dài, chẳng thể nói ra để cho anh bận lòng thêm nữa.
Và em vẫn biết, cuộc sống quá chật chội, ý nghĩa gì khi mà em cứ nghĩ về…nhiều khi em đã cố dặn lòng sẽ quên, vì em biết anh không phải là duy nhất.
Và khi em đã cố dặn lòng rằng sẽ quên, vì em biết, anh không phải là duy nhất.