Anh không biết đâu!(Dương Trường Giang)
Người đi trên phố mùa đông gió lạnh căm.
Người ôm giọt nước mắt nặng buông hoen bờ mi
Người tìm hơi ấm trên lối xưa,tìm nơi con phố quen,tìm ở nơi lá rơi ướt bờ vai.
Ngày nào em đến với anh nơi mùa đông
Ngày nào anh hát tình ca cho lá rơi
Ngày nào anh vẽ cho chúng ta một tình yêu riêng mỗi em,và em đã rất tin!
Những ngày đẹp nhất cứ trôi êm đềm
Em đã yêu như mình mới biết yêu lần đầu
Không chút lo toan buồn bã khi có anh,khi em tin anh yêu em rất nhiều!
Nhưng,một ngày gió anh không về nữa.
Anh đã quên em để đến những chân trời mới.
Em khóc cho quên ngày tháng anh bên em,cho quên em yêu anh,cho quên em rất nhớ anh!
Để rồi giọt nước mắt không thôi rơi trên mi,cho em vơi bớt đi niềm đau anh trao em tan con tim,tan
đi những ước mơ, ngày hôm qua em vẫn mơ,vẫn ngỡ anh yêu em nhiều!
Từng đợt lạnh giá đến nơi đây ôm thân em,ôm xiết em trong vòng xoáy những cơn đau không quên
mau,cho trái tim em hằn sâu nỗi đau,rất đau!
Anh không biết đâu!