ANH HÙNG KHÓ LÀM
Nguyên tác: An Chi, Đâu Tử; Lời: Lee Phú Quý
1. Tháng ngày hối hả, ngược xuôi bể dâu
Ta nhìn tam giới nếm trải đắng cay
Đã từng ước vọng trượng phu nghĩa nhân
Đem cõi lòng nghe thế gian bi thán.
Bao trận cuồng phong, phiêu du chốn giang hồ
Ta nhìn trời xanh, rồi đê đầu tư cố hương
Nghe “Trường Hận ca”, với tay đánh một hồi
Anh hùng gian khó, thỏa đi nhiệt thành trong ta.
Dung mạo hình dáng ngày ấy khi ta già?
Ta thiền tịnh tâm, thấu triệt hồng trần thoáng qua
Yêu, Phật, thiện, ác, thật, giả sao phân định
Bao trầm luân, thế thái loay hoay hai hồi phong ba.
2. Trấn nhỏ tĩnh mịch, “Thạch Ngưu” vắng tanh
Khung trời yên ả, bóng mây lần qua
Để...rồi khổ luyện võ công
Từ nay về sau ta nguyện đi khắp phía chân trời xa.
Lời than ai oán, bấy lâu ta lặng nghe tận tường
Hùng ca bi tráng, mỗi câu ta dụng tâm khắc ghi
Hồng nhan tri kỷ, mắt hoen nơi cầu hoang chờ ta tới
Cùng hảo hán ta “sinh tử chi giao”.
Đường sang Tây Trúc, khổ công nhưng Đường Tăng ngại gì
Giờ ta thanh thản, đâu sá chi nơi biển sâu núi cao
Rồi ta tiêu sái, câu “sắc không như thị không sắc”
Chờ mười tám năm sau ca tụng ta.
3. Lời than ai oán, bấy lâu ta đây nghe nhiều
Hùng ca bi tráng, ba bốn câu ta dụng tâm khắc ghi
Hồng nhan tri kỷ, tóc bay đang chờ ta tới
Cùng trời có tri âm ta cạn chung.
Đường tới Tây Trúc, ai thỉnh kinh gian khổ
Mặc sức phiêu lãng, đâu sá chi nơi biển sâu núi cao
Rồi cứ thanh thản, tứ phương ta lang bạt
Mười tám năm sau ca tụng ta
Trước khi ta rơi lệ, ta khắc ghi tim ta Mộ Dung!