Anh Hãy Về Đi

Trình bày: 

Lệ Thủy & 

Phương Bình


ANH HÃY VỀ ĐI
Tân nhạc:
Cổ nhạc:

Đừng nói yêu em lúc còn trắng tay, đừng để cho em khổ lụy sau này.
Đời không đơn sơ dễ tính đời mang trên vai nặng gánh mà tình yêu tựa chiếc lá mong manh. Một mái tranh thơ khó mà ước mong.
Đừng nói yêu em với quả tim vàng, đời em không quen nghèo túng rồi xa nơi đâu mà sống liệu tình duyên có bền hay không.
Vọng cổ:
Câu 1: Đừng nói nữa em ơi đừng nói với anh những lời phủ phàng cay đắng đó.
Anh sẽ vì hạnh phúc đội ta mà ra đi tạo nên sự nghiệp hãy giữ cho anh niềm tin son sắt là em vẫn đợi chờ anh dầu cho bể cạn non mòn. Trong lời vong phụ của em anh nghe như ẩn nghẹn đau buồn.
Không! em đã nghĩ kỹ anh đừng xây ảo tưởng, tay trắng bơ vơ đâu nuôi được tình yêu.
Trong đôi tay anh còn tuổi trẻ sinh lực cuộn dâng trong mạch máu thanh xuân, hãy ráng chờ anh đem về đặt dưới chân một sự nghiệp trải tòan bằng nhung gấm.
Câu 2: Anh ơi đời con gái em như cánh hồng mơn mởn đua nở giữa sương mai và héo rũ lúc nắng chiều tà. Mớ tóc xuân xanh sẽ trở trắng như dòng thác lũ trên ngàn. Anh đi sự nghiệp mơ hồ như bọt nước em phải đợi chờ ngày héo rũ nụ tầm xuân.
Không một năm thì cũng bốn năm năm hãy tin tưởng mà bền lòng chung thủy.
Ngày tháng đợi mong dài hơn thế kỷ em chắc mình không giữ được sự kiên gan.
Trăng thu dạ khúc: nói đi tâm sự nghẹn ngào anh nghe hỡi em, trong cuộc chia lìa ắt có ẩn tình. Anh về đi duyên đã dở dang phím sai giai điệu dây chùn lạc cung lỡ thương. Lòng anh uất nghẹn đau hờn thét cho vang vọng chín tầng mây vỡ tan.
Vọng cổ:
Câu 5: Anh ơi trong những bước chân xuân em đã chọn đường ly biệt. Thì thôi anh hãy về đi đừng bịn rịn chỉ thêm phiền.
Tình yêu sẽ sống sao đây giữa cơn túng ngặt bạc tiền. Vợ đói con đau nhà ránh nát đâu thay cơm bằng nước lã để yêu nhau.
Em nói vậy là tất cả những người nghèo không biết được yêu đương và chung thủy.
Anh đừng đưa em vào cuộc phiêu lưu khổ lụy, ai dại yêu nhau mà rơi trọn tuổi xuân hồng.
Trăng thu dạ khúc: Người xưa quý cái chung tình người nay sống bằng tiền bạc.
Đừng mơ giữa chốn phong trần, ôm con biến thành thạch tượng, đợi chồng xa núi sông muôn đời phơi gió sương.
Câu 6: Em ơi em đành sao bỏ hết lại sau lưng bao kỷ niệm dập dìu thương nhớ. Dù không sánh người xưa biến thành tượng đá nhưng cũng giữ sao cho đẹp nét chung tình. Một trăm con gái đời nay ấy đừng nói ân tình với thủy chung.
Đắng cay lời ướp men nồng làm sao nối được tấc lòng đã xa./.

Thể loại:  Việt Nam,  Cải Lương


Nghe thêm