Bao đêm ( bao đêm ) dài…
Mình anh với suy tư bao nhiêu ngày qua…vấn vương…luyến lưu nhớ thương…đêm từng đêm
Khi mà hình dung em đã xa mãi…
Version 1 : Lợi Emo
Anh đã sai khi làm em khóc…nhưng mà ai đã sai khi làm anh khóc…??
đó những giọt nc mắt này sẽ khô đi chỉ còn lại nỗi đau này là mãi mãi…
Anh đã từng…iêu và iêu và iêu em rất nhiều trong 1 quãng thời gian mà ko hề nghĩ đến ai sẽ ra đi và ai ở lại…
Bây giờ thỳ sao ?
Hứa ko buông tay nhưng bây giờ thỳ sao ?
Thỳ anh có thể níu giữ kỉ niệm nhưng mà em ko thể giữ nổi những lời đường mật mà em từng trao
Anh cũng biết…khi đứng giữa ở nơi những con đường ko thể giao nhau thỳ dẫu chúng ta có cố gắng miệt mài cũng ko bao giờ đi chung 1 hướng
Nhấp cạn ly…Sao ?
Bỗng đắng lòng cho 1 thời iêu nhau mà tại vì sao giờ đây hai đường ?
Rồi cả 1 đời vẫn lạc bước về đâu…?
Bởi có những con đường gắn liền bao kỉ niệm giờ cũng đã thấm ướt mấy trận mưa ngâu…
Để trái tim giờ đây cứ lăn dài qua bao ngày nhung nhớ…
Thôi tiếc làm chi 1 kỉ niệm đã từng lấm lem và cũng đã có quá nhiều mảnh vỡ…?
Trái tim anh cứ nhỏ giọt máu khi sau bao lần lang thang trên phố…
Nơi mà anh ko hề cảm thấy nặng đôi chân mỗi khi cùng em bước qua con đường lá đổ…
Chorus : Asa
Xóa hết dĩ vãng kỉ niệm ngày qua như cơn mê trong cơn mơ
Đành lòng tình trao đâu ai mong không ai trông
Nuốt lặng tình ta nay phôi pha thôi anh quên
Xin người hãy cho con tim anh được một lần có quyền xóa hết
Nhớ mong làm gì tìm lại làm gì khi tình đã chết
Nhớ em rồi quên, cho kí ức ngủ yên
Một lối lẻ loi riêng anh khi em cất bước ra đi
Và đêm nay anh xin nhắn nhủ gửi từng lá thư vào gió
Xóa hết đi bao phút mặn nồng khi xưa đôi ta từng có
Đêm..đêm..chẳng biết sẽ có khi nào em cũng nhớ đến anh không
Muốn xóa hết những nỗi nhớ trôi theo những ước mơ
Chẳng nhớ nhưng không nhói lòng cũng không ngóng chờ
Bởi vì em..tại vì anh...để giờ đây anh chợt tỉnh lại sau những cơn mê ngủ say
Version 2 : Lợi Emo
Bởi có những con đường càng bước lại càng đau
Kí ức bị dẫm nát qua những lần anh một mình về ngang trên phố
Em à…
Lỡ làng 1 giấc mơ qua hay chính bản thân em đã tàn nhẫn vứt bỏ…?
Đôi mắt anh chỉ nhìn thấy con đường cứ dài và mãi hun hút về xa
Lặng đón mùa thu qua…
Và quãng thời gian mình đã miễn cưỡng khi anh mượn nụ cười của em bao lâu thỳ bây giờ cũng xin trao trả
Liệu sau những gì trải qua thỳ bây giờ còn lại những gì để cố níu giữ khi mà mình vô tình nhìn vào ánh mắt nhau…
Thực tình ko muốn đánh mất đâu…
Là em…Chính là người con gái anh đã nhìn lầm vì nó ko như là vẻ bề ngoài
Anh nghĩ đơn giản như là 1 thử thách và cũng đã lấy hết iêu thương bù đắp khoảng trống mỗi khi mình kề vai
Ko quan tâm lỗi lầm thuộc về ai…
Anh vẫn tin…Đến 1 lúc nào đó và cũng tại 1 nơi nào đó những con đường tách rời rồi sẽ lại giao nhau…
Dù biết đó mãi là giấc mơ xa vời ở đầu kia ngã rẽ nhưng mà ko sao đâu…
Ngồi lại 1 mình lặng nghe trong lòng có muôn trùng sóng vỗ
Dặn lòng phải quên khi mà bây giờ em đã tìm đc cho mình 1 bến đỗ…