Một vùng mây trắng, bay đi tìm nhau
Chẳng còn thấy đâu, mắt em hoen sầu
Vì mình xa nhau nên em chưa biết xuân về đấy thôi
Giọt sương vẫn rơi, rừng còn ngây dại mơ bóng hình ai.
Trời mưa giăng lối, áo em lệ rơi
Nhạt nhòa nét môi, đá xanh quên lời
Vì mình xa nhau nên em chưa biết xuân về đấy thôi
Ngày xuân vẫn trôi, tình mình vẫn hoài thương nhớ đầy vơi.
Chiều xưa ngồi bên em anh nghe như đã xót xa trong tay mình
Một giây hồn lênh đênh, môi em thơm ngát đón đưa cơn say tình
Em biết không em anh như bóng mây tìm nơi dử bến
Đâu bến xa vơi mà tình vẫn rơi mây hoài vẫn trôi
Trời dào dạt sóng, gió gieo mùa đông
Chìm trong giá băng, bóng xuân mịt mùn
Vì mình xa nhau nên xuân vẫn mãi xa vời chốn nao
Còn thương nhớ nhau, còn nặng ưu sầu
Muôn kiếp về sau