Nụ cười của em yếu dần
Giọng nói em chợt run rẩy
Cảnh vật đang mờ dần đi...
Em muốn được làm bạn với anh, muốn được thốt lên
Rằng đôi mắt thuần khiết ấy của anh, thật quyến rũ
Em muốn được ở bên anh, nhiều và nhiều hơn thế nữa
Em giả vờ rằng, cơn đau nhỏ nhoi kia không hề tồn tại
Từ khi nào
Anh đã tìm ra được người yêu thương anh thật lòng?
Anh đã cười nói nhiều hơn bình thường, nhỉ?
Rồi bất chợt, sự thực ấy đâm sầm vào em
Nụ cười của em yếu dần
Giọng nói em chợt run rẩy
Em nhìn xuống, vờ tỏ ra không quan tâm
Anh... không còn tồn tại nữa...
Anh... đi rồi...
Dù rằng hai ta hiểu nhau, nhưng giữa chúng ta có một khoảng cách đang hiện hữu...
Chỉ cần được nói chuyện với anh thôi, em cũng vui rồi
Được đắm mình trong đôi mắt dịu dàng ấy của anh
Dù rằng em hoảng sợ vì cảm xúc đang bộc phát trong em
Em cho anh tất cả, tất cả mọi thứ của em
Em muốn nuôi dưỡng từ từ
Cuộc gặp gỡ thực sự quý giá của hai ta
Em muốn gặp anh, nhưng anh thật xa vời; và từ khi nào
Sự mệt mỏi này tiếp tục trải rộng ra vậy?
Định mệnh chúng ta không phải là bên nhau...
Em tin rằng, hai ta sẽ chẳng bao giờ là của nhau
Anh... không còn tồn tại nữa...
Anh... đi rồi...
Em không hề chấp nhận nó, và em đã chạy đi tìm kiếm anh
Nước mắt em chợt rơi
Em không còn nói nên lời nữa
Những dòng suy nghĩ ấy của em sẽ chẳng bao giờ quay lại
Anh... không còn tồn tại nữa...
Anh... đi rồi...
Em đã mất đi ý nghĩa cuộc sống; em chợt thở dài trong sự đơn côi
Em đến đây với một nụ cười trên môi... Xin hãy để em yêu anh đi...