Sài Gòn bây giờ mây không còn xanh
Mưa nắng vây quanh phủ hết phận buồn
Sài Gòn bây giờ bóng người thưa vắng
Tiếng rao đêm tắt lịm đã lâu rồi.
Sài Gòn bây giờ mưa rơi vì ai
Nắng trốn theo mây mất lối về
Những gánh hàng rong chỉ là dĩ vãng
Người phu quét đường nằm chết bên lề.
Sài Gòn của ta giờ đau thương quá
Xác mẹ đây bơ vơ giữa đường
Sài Gòn của ta giờ sao hoang vắng
Em kịp về không để đón xác cha.
Sài Gòn bây giờ trong cơn hấp hối
Ai vuốt mắt ai một lần thôi.
Sài Gòn bây giờ mây không còn [Em] xanh
Mưa nắng vây [B7] quanh phủ hết phận [Em] buồn
Sài Gòn bây [C] giờ bóng người thưa [Am] vắng
Tiếng rao [B7] đêm tắt lịm đã lâu [Em] rồi.
Sài Gòn bây giờ mưa rơi vì [Em] ai
Nắng trốn theo [B7] mây mất lối [Em] về
Những gánh hàng [C] rong chỉ là dĩ [Am] vãng
Người phu quét [B7] đường nằm chết bên [Em] lề.
Sài Gòn của ta giờ đau thương [Am] quá
Xác mẹ [B7] đây bơ vơ giữa [Em] đường
Sài Gòn của [C] ta giờ sao hoang [Am] vắng
Em kịp về [B7] không để đón xác [C] cha.
Sài Gòn bây [Em] giờ trong cơn hấp [C] hối
Ai vuốt mắt [B7] ai một lần [Em] thôi.