Ver 1:
Thay bộ quần áo và rửa mặt bước ra ngoài chạy xe nhưng mắc mưa
Lòng này ko yên vì vết cắt xưa niềm tin tình yêu ko còn nữa
Nhớ khi xưa từng bên nhau và trao lời hứa tình yêu màu
Saigon nhỏ bé, anh và em ko còn ai nhớ về nhau
Nhấc điện thoại lên và nói: “Con đã biết rồi mẹ ơi”
Do kém may mắn nên mới tay trắng ngày nghĩ đêm lo thân rã rời
Và lúc vinh quang ko ai nhắc tới, khi thất bại họ lại bảo ham chơi
Tôi hỏi ông trời do mình yếu kém hay đang còn trẻ mà đã hết thời
Cuối cùng mới chợt nhận ra rằng gia đình là tất cả
Có người hỏi han khi vất vả cho mình mọi thứ khi mất cả
À thật mà, lúc đó thèm nói 2 từ Mẹ Ơi
Và thấy càng cay khi nhớ đến quá khứ từng không nghe lời
Nỗi lòng giờ đây chợt nhẹ vơi cảm xúc chưa từng qua
Trải nghiệm này đã sang lấp con đường tôi từng ngã
Và ai ơi dù ra sao hãy để cho nhân quả lo
Bởi vì cuộc đời là chuyến đi không có gì là miễn phí
Hook:
Mẹ ơi, con xin lỗi vì đã ko về
Vào những bữa cơm canh lạnh hiu quạnh
Một mình loanh quanh bên căn bếp trống
Ngóng tin con sao con vẫn chưa về
Ba thì lặng lẽ, dưới góc hiên nhà
Chăm chút vườn hồng một cách cặn kẽ
Chờ ngày hoa được ra, và kết trái
Ver 2:
Còn nhớ hôm đó 8 giờ sáng được mở hàng bởi anh Sang
Mặc Vest bảnh bao chảnh láo nhưng sao chơi khốn nạn
Ban đầu làm thân rồi dạy khôn lựa thời cơ để chạy trốn
Chỉ biết thở dài, sao trăn trở hoài
Chợt thấy cuốc xe thứ 2 qua quận 2 là anh đại
Ko chơi mất dạy, tính tình sảng khoái
Còn 1 mình chống cả đảng phái, như 1 tượng đài
Nhấp ly cà phê rồi ngẫm lại, hít thở thật chậm rãi
À có tiếng chuông đến đón luôn người khách cuối
Ai cũng thấy mệt có mỗi Thịnh là ko thấy đuối
Hết đường lui, kiếm đường chui ko còn gì để tiếc nuối
Bữa cơm gia đình là thứ duy nhất cho mọi nỗi đau này chôn vùi
Con xin lỗi mẹ vì ko về sớm khiến mẹ phải chờ cơm
Con biết đã sai khi chỉ theo đuổi cuộc sống con hằng mơ
Trăng trở nhiều lắm, qua cả hành trình dài
Niềm tin về gia đình, nay đã thành hình hài