Cách đây không lâu, chúng ta đã xãy ra tranh cãi
Cứ như thế chúng ta đã lạc mất nhau
Gần đây, anh luôn nhớ về những ngày sống một mình cô độc
Quãng đường gặp được em cứ như xa 100km
Anh lê từng bước nặng nhọc đi hết 100km
Giờ đây anh chẳng cần lời an ủi hay thương hại nào
Chỉ là muốn quay lại như trước khi gặp em
Em thương tâm đến nổi muốn chết đi và bật khóc trong đớn đau
Liệu anh có mệt mỏi như em ?
Em đã nhìn thấy cái kết của đôi ta
Nhưng nước mắt chẳng tuôn rơi, mà chỉ thấy buồn ngủ
Anh còn chẳng nghe thấy tiếng vỗ tay
Hai bàn tay anh cũng không thể chạm vào nhau
Không còn lý do nào để ôm lấy em
Vì chúng ta đã đi quá xa để trở lại
Hãy tát anh để anh có thể trở lại thế giới thực một cách nhanh chóng
Ý nghĩ rằng chúng ta sẽ chia tay cứ làm anh thao thức
Em có thể giữ lại chiếc nhẫn đó, vì nó khá là đắt
Không quan tâm em có bán rẻ bản thân lần nữa hay không
Cách đó em đã dùng rồi
Hãy để em một mình
Vẫn chưa đủ sao , anh đã cố hết sức rồi
Hãy để em một mình
Anh xin lỗi, xin lỗi, có được không?
Mệt mỏi vì tất cả, em có thể hối tiếc được điều gì đây?
Không cần hai ta thổi, thì ánh đèn kia đã tự tàn rồi
Anh đã không còn thấy đau, vì những vết sẹo kia đã chồng chất
Anh vẫn thua dù đã cố gắng níu kéo em
Tựa như kim đồng hồ lúc 6:30 sáng, anh sẽ vứt bỏ mọi thứ
Vứt bỏ mọi thứ ...
Em thương tâm đến nổi muốn chết đi và khóc trong đớn đau
Liệu anh có mệt mỏi như em ?
Em đã nhìn thấy cái kết của đôi ta
Khi anh hẹn hôm nay gặp mặt
Em biết rằng ...
Em biết rằng con đường này sẽ kết thúc ở đây
Thời gian như ngừng lại
Khi đôi ta khẽ trao nhau môi hôn lạnh giá
" Không muốn tái ngộ người trong cuộc đời này,
Muốn người thật sự phải buông xuôi " (x2)
Đừng dừng lại anh nhé, hãy cứ nhìn về phía trước thôi
Em phải làm sao mới xóa được phút giây này ?
Anh đã đi quá xa và không bao giờ trở lại ...