Ầm ĩ rầm rĩ xóm dưới làng trên, hang trăm người kéo nhau về
Người cuốc người xới đào nát vườn ra họ cho rằng cha đã giết con mình
Buồn uất rầu rĩ ngồi khóc người cha đành ôm hận oán than thân mình
Cuộc sống một chốc vừa mất cả con, lại mang danh giết con mình
Năm trăm ngày tăm tối cuộc đời
Năm trăm ngày thế gian lạnh lung
Năm trăm ngày mắt không nhìn đời
Năm trăm ngày uất ức nghẹn lời, ơi người oi
Ngày tháng dần qua rồi đến một hôm, người con bỗng quay về
Gục gối mà khóc mà thương người cha than yêu đã mango an hận
Một bước dại ngu nào biết là con trót làm đau cha rồi
Ánh mắt xa xăm, nước mắt đâu còn
Năm ngàn ngày u uất tình người
Năm ngàn ngày miệng lưỡi cuộc đời
Năm ngàn ngày thế gian lạnh lung
Năm ngàn ngày cay đắng một mình ơi người ơi
Của tôi giọt máu núm ruột
Dù cho đứa con dại dột
Dù là thú dữ nơi đường cùng
Tôi sẽ không đời nào, ơi người ơi
Của tôi giọt màu núm ruột
Dù không có tim nơi lồng ngực
Dù cho trí não điên khùng
Thì cũng không đời nào, ơi người ơi