Tình là vầng trăng khuyết lững lơ theo kiếp sống phù vân.Đời là dòng sông sâu mãi trôi hoài chẳng biết nơi đâu.Lòng người thường hay thay đổi có ai lấy thước đo được lòng.Nằm một mình hắt hiu nghe thời gian ru đời long đong.Một ngàn lời nhân gian hứa chỉ như cơn gió bay mà thôi.1 đời dài ngóng trông có mấy ai đối với ai chân tình.Nhìn lại mình trong đêm vắng tóc xanh xưa đã phai từ lâu mà mình còn tay trắng tay,câu lợi danh vẫn còn phủ vây.1 ngàn lời hứa trong thế gian trách sao vội tin vì chẳng mấy ai thương lấy ai hơn chính ta thương mình.Gạt đi nước mắt cố quên đi bao thế thái nhân tình.Nâng chén tiêu sầu ta vẫn đứng giữa đời bể dâu