Ngày ấy mê em, không làm sao biết tên
Nên anh cố đợi chờ… có dịp làm quen.
Lần đầu tiên anh nói. Nói mà run quá đi thôi:
“Thưa cô… Thưa cô….” rồi, rồi bí lời .
Ngày ấy, cây si anh trồng bên lối đi.
Ðêm khuya cũng chẳng về. Thú thực lì ghê đi !!!
Tỏ tình nghe anh nói. Cúi đầu em cắn môi:
“Thưa ông… Thưa ông… ”.Thẹn quá chừng!
Rồi thư đi tin lại, cậy nhờ mối với mai.
Anh đưa em dạo phố... lần đầu.
Lựa màu, lựa màu, áo cô dâu...
“Em,em chọn màu hoàng yến này”.
“Không, Anh lựa màu hoàng oanh cơ”.
"Hơ, thế rồi em giận anh đó”.
"Thôi mà,cho anh xin lối nhé".
“Em,em hết giận anh chưa?”.
“Hết giận rồi !”.
"Thì... thì gương vỡ lại lành” .
“Thì gương vỡ lại lành.”
Ngày cưới anh đưa em về bên bến mơ. Bao nhiêu gã đợi chờ thất vọng ngẩn ngơ
Chồng hiền như con gái,
Cưới vợ xinh quá đi thôi.
Lối xóm ra xem cứ khen hoài.