1. Đêm không nhà một lần đêm trong ngàn đêm
Đếm bước chân lạc loài khói thuốc buồn vương bờ môi
Xa ta rồi tình nhân xa cách ta rồi
Đêm dừng bước phong trần ta vui niềm vui thế nhân.
2. Đêm không nhau
Quên đớn đau muộn phiền quên thế sự bao đảo điên
Ta mơ màng lần theo con nước sông hồ
Xuôi về thảo nguyên cùng say bến mộng bao ngày mơ.
ĐK:
Khơi đam mê đi vào vùng thương nhớ
Nhạt son môi làn tóc rối ơ thờ
Nhạc không lời hòa khúc giữa đêm mơ
Đưa hương tình ta vào thiên đường thơ.
3. Bao nhiêu lần tình một đêm trong ngàn đêm
Cho tiếng yêu gọi mời cho cõi đời ta nhẹ vơi
Hương đêm tàn tình nhân xa cách nhân tình
Ta về với một mình với thế sự bao đảo điên.
1. Đêm không [Am] nhà một lần đêm trong ngàn [F] đêm
Đếm bước chân lạc [Dm] loài khói thuốc buồn vương bờ [Am] môi
Xa ta [Em] rồi tình nhân xa cách ta [G] rồi
Đêm [A7] dừng bước phong [Dm] trần ta vui [F] niềm vui thế [E7] nhân.
2. Đêm không [Am màu trọn tình yêu trao về [F] nhau
Quên đớn đau muộn [Dm] phiền quên thế sự bao đảo [Am] điên
Ta mơ [Em] màng lần theo con nước sông [G] hồ
Xuôi [A7] về thảo nguyên [Dm] cùng say bến [F] mộng [E7] bao ngày [Am] mơ.
ĐK:
Khơi đam [C] mê đi vào vùng thương [Am] nhớ
Nhạt son [F] môi làn [E7] tóc rối ơ [Am] thờ
Nhạc không [C] lời hòa [E7] khúc giữa đêm [Am] mơ
Đưa hương [E7] tình ta vào thiên đường [Am] thơ.
3. Bao nhiêu [Am] lần tình một đêm trong ngàn [F] đêm
Cho tiếng yêu gọi [Dm] mời cho cõi đời ta nhẹ [Am] vơi
Hương đêm [Em] tàn tình nhân xa cách nhân [G] tình
Ta [A7] về với một [Dm] mình với [F] thế [E7] sự bao đảo [Am] điên.